Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi để lại cho con ngườita nhiều dư âm vang vọng… Và
rồi, nó đã khắc lên tráitim mỗi cô cậu học trò niềm say sưa ngây ngấttrong
những kỉ niệm mộtthời. Thế là đã chia tay với những tia nắng hátlên theo từng
tiếng ve, chia tay với chùm hoa phượng vĩ, với màu khăn quàng đỏ thắm trên vai,
đặtlại bao niềm nhớ nhung, nuốitiếc dưới máitrường Trung học cơ sở. Giờ đây,
ngưỡng cửa thời gian của những thử thách dưới máitrường Trung học phổ
thông đang rộng mở chào đón chúng ta. Trong cái không khí mát mẻ của những
cơn mưa đầu thu, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổitựu
trường.Và có lẽ, kỉ niệm lần đầu tiên tôi bước chân vào ngôitrường cấp ba mang
tên Phạm Hồng Thái sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trítôi… Lần đầu tiên bước qua
cánh cổng trường,tôithấy lòng mình bồi hồi, một cảm giác kì lạ! Mộtthứ cảm
xúc khó có thể đặttên, đó là sự ngỡ ngàng, vừa lạ mà cũng vừa quen, xen lẫn chút
tự hào, hãnh diện. Đó không còn là cái cảm giác sợ hãi, nhút nhát oà khóc vào
lòng mẹ như ngày đầu tiên vào cấp một. Cũng không còn là cảm giác rụt rè với
những mơ ước trong sáng rất đỗi ngây thơ khi ngày đầu tiên bước vào cấp 2. Đã
bao lần trải qua cái cảm giác của “ngày đầu tiên đi học” nhưng lần này lại khác,
một cảm giác lạ, một cảm xúc mới. Tôi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ,
dường như cảm xúc đang nói với suy nghĩ của tôi:“Ta đã lớn rồi – 15 tuổi. Bước
chân đã chững chạc hơn, để bước vào một môitrường học tập mới, nhiều khó
khăn thử thách đang đón chờ”. Đây là năm học đầu tiên của tôi khitrở thành
học sinh dưới máitrường Phạm Hồng Tháithân yêu này. Tôi vẫn nhớ như in
buổi đầu bước vào cáithế giới muôn màu muôn vẻ ấy. Ngày đầu tiên đến với mái
trường Trung học phổ thông Phạm Hồng Thái không phải là một ngày đẹp trời
trong không khí mát mẻ của mùa thu, cũng không phảitiếttrời oi ả, nóng nực
của mùa hạ mà là một ngày nắng ấm – khoảnh khắc đẹp nhất của giây phút
chuyển mùa. Một bầu trờitrong xanh hiện ra với những đám mây bàng bạc trôi
nhẹ dưới ánh bình minh,từng vạt nắng bắt đầu trải dàitrên khắp nẻo đường,
ngõ xóm. Tôithấy mình như lớn hơn,trưởng thành hơn và dường như xuất hiện
trong tôi là một cảm giác lạ lùng, xốn xang biết chừng nào! Tôi cứ ngỡ, lên cấp III
áp lực học tập nặng nề sẽ làm tan đi hết những tiếng cườitrong trẻo, những nụ
cười hồn nhiên nhưng không,tôi đã lầm.
. Đến với máitrường Phạm Hồng Thái sẽ là mộttrang mớitrong kí ức học sinh của
tôi. Từ ánh mắt, nụ cười,từng lời dặn, những cử chỉ hỏi han, quan tâm của các thầy
các cô ở đây làm lòng tôi như ấm lại,tôi chợt nhớ đến cái cách mà các thầy các cô cầm
tay từng học trò của mình để nắn nóttừng nét chữ như hồi còn cấp I. Tôi may mắn vì
được học vào lớp cô Nguyễn Thị Hiền – một người cô tâm huyết với nghề, luôn yêu
thương, khích lệ học trò.Giọng cô ấm, lời nói nhẹ nhàng và đặc biệtlà : như những
thầy cô khác, cô có mộttấm lòng, mộtlòng nhiệtthành với các học sinh của mình.
Bạn bè ở đây, cho dù chỉ là những người bạn không quen, chỉ mớitiếp xúc với nhau
trong vài buổi sinh hoạt nhưng tôi có cảm giác thân thuộc như là anh em trong gia
đình của mình. Họ – những học sinh của ngôitrường mang tên Phạm Hồng Thái này,
và đặc biệtlà những anh, em trong tập thể lớp 10D4 của tôi luôn mang đến cho nhau
tiếng cười, họ đến với nhau bằng tất cả lòng chân thành, không ích kỉ, nhỏ nhen và
điều quan trọng nhấtlà: chúng tôi sẽ đoàn kết bên nhau để vượt qua những khó khăn
không chỉtrong ba năm học mà còn cả chặng đường tương lai phía trước… Có thể lần
đầu tiên gặp mặt có chút gượng gạo, ngại ngùng. Nhưng chắc vì lớp tôi đông con gái
nên việc làm quen nhau rất nhanh và không mấy khó khăn. Tôithật sự rất vui vì lớp
mình rấtthân thiện. Mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau vớitình cảm chân thành
nhất. Chúng tôi đã hứa cùng nhau cố gắng học tập và cùng nhau viếtlên những kỉ
niệm đẹp nhất vào cuốn nhật kíthời học sinh của riêng mình. Và điều đó cũng là
điểm khởi đầu cho mộttình đoàn kết. Tôi đã bắt đầu làm quen môitrường học mới,
bạn mới,thầy mới, những tiếng cười đùa giờ ra chơi, những tiếng nói chuyện vui vẻ
đã giúp bạn bè gẫn gũi với nhau hơn, khác hẳn vớitrước kia đó là sự rụt rè, e ngại của
những buổi đầu. Nét mặt hiền dịu, giọng nói ấm áp thầy cô đã làm cho tôithêm yêu
và gắn bó hơn về gia đình thứ hai này. Đây không chỉ là cảm giác của riêng tôi mà còn
là của nhiều thế hệ học sinh trong thời gian đầu làm quen với môitrường mới này.
Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lặng lẽ trôi,trôi mãi không bao giờ ngừng.
Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ từng giây từng phút ấy. Phải biếttận dụng quãng
thời gian ba năm tuy ít ỏi nhưng vô cùng quan trọng để phấn đấu. Được học trong
một ngôitrường THPT có bề dày truyền thống và thành tích, bản thân tôi có biết bao
niềm vui sướng và tự hào xen lẫn cả nỗi lo lắng. Nhưng điều quan trọng đối vớitôi lúc
này là tôi hứa sẽ quyếttâm học tập và rèn luyện tốt sao cho xứng đáng vớitruyền
thống của nhà trường. Ngôitrường này- Trường THPT Phạm Hồng Thái – là nơitôi chỉ
“dừng chân”lại ba năm học – ba năm tuy không phải là quãng thời gian dài nhưng
cũng đủ để chúng tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôitrường này, về những người
bạn và thầy cô nơi đây. Và có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên được những ngày này-
những ngày đầu tiên tôi bước vào trường THPT – những ngày giữa tháng 8 êm dịu…
Tân học sinh THPT Phạm Hồng Tháithân yêu!
THPT Phạm Hồng Thái