Đối với tớ, Phạm Hồng Thái là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cũng không nhớ rõ là lúc nào, chỉ
nhớ là khi ấy mình đang phân vân không biết nên điền nguyện vọng 1 trong đơn xanh là gì thì
thấy bức ảnh này. Nó có sức hút đến kỳ lạ. Không màu mè, chỉ có nắng, cây và một khoảng sân
trường nhưng ngay lập tức đứng vị trí số 1 trong lòng tớ, thôi thúc tớ nhấc bút điền Phạm Hồng
Thái vào đơn nguyên vọng dù tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ trở thành
học sinh của trường dù trường chỉ cách nhà 5′ đi bộ. Người ta thường bảo hãy phân biệt giữa
“cơn say nắng” và tình yêu chân thật. Bản thân tớ cũng đã từng hoài nghi với quyết định của
mình và sau hơn 1 năm học ở đây, tớ chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc.
Người ta thường nói “trường học là ngôi nhà thứ hai của em” nhưng đối với tớ, trường học còn
hơn thế. “Sách vở của con là vũ khí, lớp học của con là chiến trường… ” Tớ nhớ mãi những tháng
ngày mệt nhoài ôn thi vào cấp 3, cứ ngỡ vào được trường rồi sẽ được nghỉ xả hơi. Nhưng khi vào
Phạm Hồng Thái, trên chiến trường ấy không có sự đổ máu, không có sự hi sinh, không có gươm
giáo bom đạn, nhưng diễn ra vô cùng sôi động, liên tục và quyết liệt. Tớ nhớ những ngày tháng
mệt nhoài, những giấc ngủ ngày ngắn ngủi giờ ra chơi sau những tiết học khó nhằn ngày còn học
lớp 10, khi mà tớ được đến trường gặp các bạn, gặp các thầy các cô. Ôi sao viết ra những dòng
này mà bồi hồi đến thế!
Đối với tớ, Phạm Hồng Thái là tuổi thanh xuân, mà “tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa
rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy
lần nữa.” Trong “Vội Vàng” Xuân Diệu từng viết:
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”
Ta đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi trẻ là năm tháng quý giá nhất bởi trong ba thứ:
sức khỏe, thời gian và tiền bạc, chúng ta chỉ thiếu tiền thôi, còn thời gian và sức khỏe thì luôn
đong đầy. Ở độ tuổi này có sự nhiệt huyết và cả chút bồng bột, ngông cuồng, ta dám sống và
dám mơ, ta không sợ hãi, không mỏi mệt trước hoài bão của bản thân. Tớ không sợ hãi trước
tương lai của bản thân, nhưng chỉ sợ mình không có đủ thời gian để khắc ghi khoảnh khắc
ngắn ngủi này. Vì COVID nên thời gian tới trường của học sinh chẳng có là bao, dù đã qua nửa
học kì 1 lớp 11 nhưng tớ vẫn chưa được gặp thầy cô, gặp các bạn. Dù dịch bệnh đã được kiểm
soát nhưng tình hình thật khó lường. Bao giờ chúng ta mới có một năm học trọn vẹn đây?
Và đối với tớ, Phạm Hồng Thái là thứ kỷ niệm đẹp nhất, cơ mà điều gì đẹp đẽ, cũng đều ngắn
ngủi. Phạm Hồng Thái không hoa mĩ, cũng chẳng ồn ào, cái đẹp của nơi đây đến từ sự đơn
giản. Phạm Hồng Thái không chỉ là một ngôi trường, mà Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời
gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những
giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ, bụi phấn của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó
là những định luật khô cằn của môn lý “khó nhằn”, những kí hiệu dài khiến ta khó chịu của hóa
học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là cỗ máy thời gian đưa
ta về khoảng trời lịch sử, là khoảng thời gian khám phá vòng quanh thế giới của môn địa qua
những trang sách. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?
Tác giả: Học sinh 11D4 – Nguyễn Bảo Thư